Thứ Năm, 27 tháng 10, 2011

Hụt hẫng sau lần đầu tiên kinh doanh thất bại


Hụt hẫng sau lần đầu tiên kinh doanh thất bại

Một tháng, hai tháng, ba tháng, tôi cố cầm cự, số tiền dự trữ cũng vơi dần, đến khi không thể cầm cự được nữa, tôi quyết định sang quán, nhưng việc sang quán cũng chẳng xong. Họ không trả tôi tiền cọc, và rồi tôi lại dính vào vụ kiện tụng tranh chấp, tôi mất trắng toàn bộ số tiền đầu tư...

Là dân tỉnh lẻ, từ nhỏ tôi đã xem trọng việc học, tôi biết rằng chỉ có học tốt thì mới có thể tạo được sự nghiệp. Sau khi tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, tôi không khó khăn để xin vào làm nhân viên cho một tập đoàn dược phẩm nước ngoài. Tôi trở thành dân văn phòng chính hiệu khi lúc nào cũng quần áo bảnh bao, ngồi trong phòng máy lạnh nhâm nhi café sữa.

Thế nhưng tôi không an phận mà luôn ấp ủ một dự định, dự định làm chủ. Làm việc một thời gian tôi cũng dành dụm được một số tiền, cộng với tiền đi vay mượn, tôi tin mình đã đủ bản lĩnh để ra kinh doanh. Thế là tôi xin nghỉ việc. Tôi dành hẳn một khoảng thời gian ngồi viết bản kế hoạch kinh doanh bài bản như người ta, và ngồi đó mơ đến chiến thắng.

Sau một tháng thuê mặt bằng, sửa chữa, trang trí và mua sắm, cuối cùng dự án của tôi đã thành hiện thực, một nhà hàng nướng nhỏ xinh dành cho giới trẻ nằm ngay vị trí mặt tiền đắc địa. Những ngày đầu khai trương, quán tôi lúc nào cũng đông khách, thậm chí khách đến không còn chỗ ngồi phải đành quay ra. Tôi đã chọn được hướng đi đúng, nhưng ngày này qua ngày khác, số lượng khách ngày một thưa dần.


Để tiết kiệm chi tiêu, tôi tự mình làm tất cả từ đi chợ mua từng kg thịt, bó rau, thậm chí mặc cả với những người bán hàng dữ tợn để bớt từng ngàn đồng. Tôi kiêm cả làm phục vụ, đầu bếp và rửa chén, ngày nào tôi cũng kết thúc ngày làm việc khi các nhà xung quanh đã tắt đèn đi ngủ. Tôi mệt rã người nhưng càng buồn hơn khi quầy thức ăn vẫn còn đầy, số tiền thu được cũng chẳng là bao.

Cuối tháng tôi lại đau đầu với khoảng tiền thuê nhà không nhỏ. Một tháng, hai tháng, ba tháng, tôi cố cầm cự, số tiền dự trữ cũng vơi dần, đến khi không thể cầm cự được nữa, tôi quyết định sang quán, nhưng việc sang quán cũng chẳng xong, tôi thương lượng chủ nhà trả mặt bằng. Lúc này, bà chủ nhà mới lộ bản mặt hám lợi sau vẻ bề ngoài tốt bụng ban đầu.

Họ không trả tôi tiền cọc, và rồi tôi lại dính vào vụ kiện tụng tranh chấp, tôi mất trắng toàn bộ số tiền đầu tư, bao gồm cả tiền vay mượn vẫn chưa trả xong. Suốt thời gian dài tôi chẳng dám gặp ai, chỉ nằm đó tiếc nuối và tự trách mình, tôi hụt hẫng hoàn toàn. Không tiền, không việc làm, lại nợ một khoản tiền lớn, tôi gần như không còn một hy vọng nào cả, mọi thứ dường như là ngõ cụt u ám.

Nhưng một ngày, tôi đọc được câu chuyện về những con dã tràng se cát không mệt mỏi trước sóng biển, tôi thấy mình cần mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tôi cố nhủ mình, đây chỉ là một bước ngoặt trong đời người mà thôi, hãy cố lên, hãy vượt qua vì biết đâu chặng đường phía trước sẽ tốt hơn, và biết đâu sẽ có tia sáng cuối con đường dành cho tôi.

Tôi lao vào tìm việc qua những tờ báo, những trang web tuyển dụng. Lại một khoảng thời gian dài đi lại, chờ đợi và hy vọng, cuối cùng, tôi cũng được nhận vào làm ở một công ty nước ngoài với số lương khá cao. Bây giờ tôi chăm chỉ làm việc, tiết kiệm hết mức, quý trọng từng đồng tiền mình kiếm được.

Tôi đăng ký học lên thạc sĩ và một ngày nào đó, khi đã đủ bản lĩnh và tài chính, biết đâu tôi sẽ lại muốn làm chủ. Và tôi cũng biết rằng, 28 tuổi là tuổi không còn quá nhỏ để có sự nghiệp nhưng cũng không quá già cho những người biết đứng lên làm lại từ đầu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét